Thơ con gái

Ngọc Hoàng Thượng Ðế thảnh thơi thấy buồn .
Sai bắt một chú chuồn chuồn
Xịt vô mười lít nước tương đem hầm.
Bỏ vô một ký ớt bầm
Chanh chua 5 trái , me dằm 6 tô
Nước mắt cá sấu 7 xô
Dịu dàng một xíu, 8 tô dữ chằng,
Nêm thêm 9 chú lăng nhăng
Mít khô, mít ướt cằn nhằn, ghen tuông
Trăm gram nhõng nhẽo giận hờn
Mụn cám, mụn bọc, mụn cơm, mụn đề
Ngọc Hoàng hứng chí hề hề
"Sản phẩm" hoàn tất không chê chỗ nào
Sai thiên lôi lấy bột nhào
Bắc Ðẩu canh lửa, Nam Tào quạt than
Cuối cùng một tiếng nổ vang
Thế rồi "con ấy" tàng tàng bước ra
Bèn đặt tên nó "EVA"
Còn gọi "con gái" hay là... "cô em"
Nàng...
Thuở xưa ta vốn hiền lànhTừ ngày lấy vợ, trở thành... hiền khô
Còn nàng thuở ấy ngây thơ
Sau khi xuất giá thành cô... xếp sòng
Suốt ngày cứ oán trách chồng
Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì...
... Khổ thân cho kiếp tu mi
Sa chân lấy vợ khác chi đi tù
Lưng thì mỗi ngày một gù
Cày ba, bốn "chóp" để bù nàng tiêu
Ngày xưa trông giống Triển Chiêu
Ngày nay từa tựa lão tiều phu gia.
... Ngày trước nàng dạ, nàng thưa
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh
Anh tưởng hoa nở trên cành
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa
"Lời nói không mất tiền mua..."
Nên anh ngọt lại cho vừa lòng nhau.
Bây giờ chẳng hiểu vì đâu
Nàng mang chứng bệnh cứng đầu... lặng câm
Cái mặt thì cứ hầm hầm
Nàng trợn một cái, ta... bầm mấy hôm
Nhớ xưa... chỉ buồn tủi hơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét